Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

[Trans] Dear my Atsumina ♥



A: Lần đầu tiên cậu chụp hình với kiểu tóc này phải không?
T: Mình nghĩ là vậy.
A: Chúng tôi luôn nói là cậu ấy trông dễ thương hơn nếu cắt tóc đi, nhưng vẫn cứ khăng khăng giữ kiểu cũ. Quá cứng đầu.
T: Cuối cùng thì nó đã bị cháy.
A: Và trở thành một kiểu tóc rất khá.
T: Mình có cứng đầu thì Atsuko là siêu cứng đầu.
A: Ừ. Mình siêu cứng đầu.
T: Cái tật cứng đầu của Atsuko chỉ có một điểm tốt duy nhất là ý thức nghề nghiệp rất cao. Không cần biết là việc đó thế nào, cậu ấy hoàn thành nó theo cách riêng của mình, không gì lay chuyển được đâu.
A: Bởi vậy, cho nên trong số thành viên, chỉ có 2 đứa mình là thẳng thắn cãi nhau.
T. Đúng vậy, rất thẳng thắn. Chúng tôi cứ nói hết ra với người kia, thế là cuộc tranh cãi kết thúc.
A: Kiểu như: “Đó! Rồi sao!”
T: “Đó! Rồi sao!” rồi thì “Hng!” rồi xong luôn.
A: Vừa cãi nhau một trận hoành tráng, 3 phút sau lại như chưa có gì xảy ra *cười*
T: Giống như: “Eh, xong rồi hả!”
A: Chúng tôi rất hiểu nhau. Vậy nên không bao giờ phải kìm nén hay kéo dài những khúc mắc cả.
T: Từ năm lớp 8, chúng tôi đã luôn cùng nhau, bên cạnh nhau hết mà.
A: Tôi chẳng có gì giấu Takamina nên rất thoải mái khi ở cùng cậu ấy.
T: Tôi cũng vậy~ Mà cậu còn nhớ không? Vụ “đầu lâu Relax” ấy!
A: Ahahaha!~ Lần trong AKBingo phải không?  4 năm rồi thì phải?
T: Ờ, khoảng đó đó. Đó là lần đầu tiên tụi này thông báo single debut của No3b trên TV nhưng quần áo của tôi lại biến đâu mất trước giờ ghi hình…
A: Staff đã quên mang theo *cười*
T: Tình hình là vậy đó, lại còn gần hết giờ, mà tôi thì không thể mặc đồ diễn của AKB được. “Chết thật rồi!”, tôi cực kỳ rối loạn, thế rồi Atsuko bước thẳng đến chỗ tôi, cởi cái áo thun và nói: “Áo màu trắng giống đồ diễn của No3b, mặc cái này đi, thế nào?”
A: Ừm, đúng là như vậy.
T: Tôi nhanh chóng mặc nó và buổi ghi hình đã hoàn thành suôn sẻ. Cậu thực sự đã cứu mình đó.
A: Không có chi.
T: Nhưng...
A: Sao?
T: Áo thì màu trắng nhưng lại có cái hình đầu lâu đằng trước *cười*
A: Thư giãn với đầu lâu *cười*
T: Lần đó cũng vậy, Atsuko là người thoải mái, ngay cả cách ăn onigiri cũng rất tự nhiên, coi vậy chứ lại hay để ý quan sát xung quanh. Trông thì chẳng có gì là người biết quan tâm cả, thực ra thì cực chu đáo.
A: Aiya~ mình được khen *cười*
T: Thì thật vậy mà. Khi phải chào hỏi ai đó, sẽ tốt hơn nếu có Atsuko giúp đỡ, Atsuko sẽ nói hộ tôi. Tôi không phải nói gì cả.
A: Biết không? Đó là vì chúng ta lúc nào cũng đi cùng nhau.
T: Đúng vậy, luôn bên nhau…
A: Khi thông báo tốt nghiệp, Takamina đã giúp tôi nói: “Quyết định này không phải do một lúc nhất thời”, nhỉ? Mình rất vui… Mình nghĩ là nếu như tự mình nói ra, có khi mọi người lại nghĩ vậy cũng nên.
T: Mình chỉ không muốn mọi người hiểu lầm cậu thôi. Nó được quyết định sau hơn một năm trời suy nghĩ, bản thân cậu cũng đã có sự chuẩn bị tốt rồi, mình muốn các fan biết điều đó.
A: Đã từng bàn luận với Takamina rất lâu trước đây.
T: Vì chúng ta rất thân mà. Dù cậu đã quyết định tốt nghiệp, thực ra, một phần trong mình vẫn cảm thấy nó không thật, nhưng mình cũng cảm thấy Atsuko nên tốt nghiệp. Đó là cách tốt nhất với Atsuko.
A: Nơi đây chúng tôi đã ấp ủ giấc mơ của mình, và sẽ biến nó thành hiện thực sau khi tốt nghiệp. Đó cũng là lý tưởng của AKB.
T: Đích đến của chúng tôi không phải là luôn bên nhau. Tính đến nay đã có rất nhiều thành viên tốt nghiệp rồi… Khi một nửa Team A tốt nghiệp tôi rất buồn. Một AKB mà tôi yêu quý đã không còn. Nhưng tôi có cảm giác khi Atsuko tốt nghiệp, sẽ có một sự đổi mới nào đó. Đối với cậu ấy, đó là một khởi đầu mới, AKB cũng vậy. Trong lúc này, có lẽ tôi không nên thấy cô đơn nữa. Với Atsuko và cả với mọi người nữa, hy vọng việc tốt nghiệp sẽ là bước đầu mở ra một con đường mới.
A: Hm…đúng vậy.
T: Vẫn còn 2 tháng nữa mà.
A: Ừ.
T: Sẽ sớm thôi.
A: Dù tốt nghiệp khỏi AKB…, dù không thể đồng hành cùng mọi người nữa, nhưng, mình vẫn muốn đi cùng Takamina.
T:
A: Takamina sắp khóc rồi nè *cười*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét