Trans by wany
Source: acchan48
Maeda Atsuko x Takahashi Minami, "Most of the memories"
(trích trong Maeda Atsuko Memorial PB "Acchan")
"Những kỷ niệm
7 năm, dù vui hay buồn, vẫn luôn có bạn cạnh bên.
Điều đó vẫn sẽ không thay đổi ngay cả khi tốt nghiệp.
Biết là vậy, nhưng với khung cảnh xung quanh họ như vậy, mọi
thứ trở nên quý giá hơn bao giờ hết."
Thế
hệ sau cũng đã khóc tại cùng một nơi như chúng tôi
T: Mình nghĩ là mình nhớ những việc xảy ra lúc
mới bắt đầu rõ hơn là những việc xảy ra trong khoảng 2 – 3 năm gần đây,
cậu thì sao?
M: Đúng vậy, sau khi AKB được mọi người thừa nhận,
tụi mình gần như không còn tâm trí ngoài bù đầu vào công việc,
thậm chí chỉ nhớ được những việc trong khoảng vài tháng thôi.
T: Mình cũng thấy vậy, Atsuko là tệ nhất. Chả
có thời gian để thở nữa là.
M: Thời gian trôi nhanh thật…
T: Dạo trước, vì có việc nên mình tạt ngang
vào nhà hát. Hôm đó chẳng có buổi diễn tập nào hết nhưng vẫn có một KKS tập
luyện trong bóng tối. Mình chỉ đứng từ xa mà xem thôi, bỗng đột nhiên em ấy bật
khóc. Mình lo lắng không biết có việc gì không, sau đó hỏi staff mới biết hôm
đó là ngày diễn đầu tiên của em ấy.
M: Ngày diễn đầu tiên?
T: Em ấy bị suy sụp có lẽ do quá lo lắng và sợ hãi
quá độ. Mình chẳng muốn tạo thêm áp lực cho cô bé nên chỉ có thể thầm ủng hộ
trong lòng thôi… Cảm xúc thật lẫn lộn. 7 năm trước, Atsuko với mình đã đứng tại
nơi đó và bật khóc vì cùng một nỗi lo sợ đó.
M: Đúng là vậy, thật khó tin.
T: Lúc đó nhà hát thật là rộng, có cảm giác nó
lớn hơn bây giờ rất nhiều.
M: Do ít ghế hơn nhỉ?
T: Ừ, rất thoải mái. Thật ra chắc là do lúc đó
mới bắt đầu nên ít khán giả *cười*. Tếu nhất là, nếu oshimen di chuyển qua phải
thì fan cũng theo sang phải, di chuyển sang trái thì họ lại chạy sang bên trái,
cứ như cái đuôi vậy (?). “Chạy kìa!”, có một số fan như vậy đó. Thay vì chỉ
đứng xem thì họ lại chạy qua chạy lại xem show của chúng ta *bật cười*.
M: Tớ còn nhớ, trong thời gian nghỉ giữa các
buổi diễn cuối tuần, tôi với Takamina, Miichan và một số người khác nằm nghỉ
đằng sau cái cửa xoay nữa.
T: Ya~! Cái hành lang bé tẹo đằng sau sân khấu,
cả bọn cuộn trong cái mền mượn của staff, lăn ra ngủ khì với nhau, nhớ quá
đi~~~
M: Dù chúng tôi không có ở qua đêm, nhưng vẫn
cảm thấy vui lắm, hệt như cùng một nhà ấy. Những kỷ niệm hạnh phúc.
T: Giống như một buổi hội trại lớn, rất tuyệt.
M: Những fan đã đến xem chúng ta ngày ấy,
không biết bây giờ họ ở đâu nhỉ?
T: Có khi, họ trở lại lần nữa. Đến Tokyo Dome
Concert! Họ đã bảo sẽ đến xem khi chúng ta đạt được giấc mơ của mình.
M: Hoho, mình thấy vui quá.
T: Ya…
Lý do không thể rời mắt
khỏi nụ cười đó
M: Gì thế? Sao tự dưng im dữ vậy.
T: Hmm… Mình đang nghĩ, có lẽ là bởi nụ cười
nhỉ.
M: Nụ cười? Của mình hả?
T: Có những điều không bao giờ thay đổi từ khi AKB thành
lập. Còn nhớ không? Ngày 8 tháng 12 năm 2005, show diễn đầu tiên ấy. Trong phần
tự giới thiệu, cậu đã nói: “Tôi không có tài năng nào cả ngoài nụ cười này
thôi, vậy nên tôi sẽ cố gắng hết sức với nụ cười trên môi”, đúng không?
M: Chưa bao giờ đổi, mình vẫn luôn cười đó
thôi *cười*
T: Trước đây hay bây giờ vẫn vậy, gương mặt
tươi cười của cậu là dễ thương nhất. Mỗi khi nhìn cậu cười, mọi người cảm thấy
rất bình an. Vì cậu chỉ cười khi thật sự thấy vui thôi à.
M: Thật hả?
T: Thật là tốt. Từ lúc đó tới giờ, chưa hề
thay đổi tí nào.
M: Ala~, mình được khen nè *cười*. Để nghĩ coi
Takamina có điểm nào tốt ta…
T: Hng…*vẻ mặt hào hứng*
M: Hmm~~~
T: … *nuốt nước miếng*
M: Không biết.
T: Cậu phải biết chứ~!
M: (quay qua hỏi staff) Anh nghĩ sao?
T: Eh? Atsuko-san!?
M: Không phải là mình ngượng, chỉ là gần đây
không có hay tiếp xúc, nếu hỏi mình: “Cô có nhận xét gì về Takamina hiện nay?”,
thiệt tình là mình không biết mà.
T: Ừm, vì Atsuko và tôi kiểu như, không gần cũng chẳng xa, lúc
nào đó chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
M: Tôi hiểu điều đó. Takamina ấy, cậu ấy chẳng
phải thần thánh. Chỉ là một người bình thường thôi.
T: Đúng đó, tôi rất là bình thường.
M: Cậu ấy sẽ làm những gì cần phải làm. Cậu ấy
nỗ lực vì nhóm rất nhiều. Nhưng cậu ấy vẫn có những suy nghĩ của riêng mình.
T: Mình rất vui với nhận xét đó nha. AKB bây
giờ ngày một lớn hơn, nhưng không hiểu sao có rất nhiều người nghĩ tôi như thần thánh vậy… Có lẽ do họ thấy tôi điều
hành cả một team, nhưng rất tiếc, tôi không phải hình mẫu lý tưởng…
M: Tả như thế nào đây, còn dưới cả mức trung
bình.
T: Mỗi khi nói chuyện với Atsuko, tôi cứ như
bị M ấy nhỉ *bật cười*.
M: Takamina cũng có những lúc bực tức nữa đó.
T: Khi tôi tức giận, có nghĩa là tôi rất rất
giận. Có những lần, tôi rất bực bội với staff. Không phải là tức giận bình
thường thôi đâu.
M: Tôi có thể hiểu vì sao Takamina lại giận như
vậy.
T: Khi trở thành captain, tôi đã rất giận các
staff và nghĩ chắc là mình sẽ không được tha thứ đâu. Nhưng giờ thì có rất
nhiều việc tôi cần phải lên tiếng vì họ…
M: Việc này quan trọng lắm.
T: Giờ thì chỉ khi thật sự cần thiết, mình mới tỏ
ra bực bội thôi, lúc đó họ sẽ phải lắng nghe.
Buổi
tối của cặp vợ chồng già =))
M: … Đúng là…!
T: Mà Atsuko-san nè. Chẳng phải cậu tính nói
một điểm tốt của mình sao? Mình vẫn chưa nghe cái nào hết á…
M: Đúng giờ.
T: Đúng.
M: Ngủ sớm dậy sớm.
T: Cậu đang tả một bà cô già nào vậy. Gì mà
đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm nữa *cười*.
M: Ngay cả khi ở nhà tôi cũng thế, chớp mắt
một cái đã thấy Takamina lăn ra ngủ rồi.
T: Đó là do cậu tắm quá lâu đó chứ! Tốn tới 2
tiếng đồng hồ vừa tắm vừa nghe nhạc. Vậy nên mình ngủ thôi.
M: Takamina sẽ nói: “Mình ngủ đây~”, rồi tôi
đáp: “Ngủ ngon”, kết thúc một ngày.
T: Hệt như cặp vợ chồng già *cười*. Nếu mà
Atsuko đi với Miichan, 2 cái cô này cứ cười “hahahaha” và đùa giỡn suốt thôi.
Nhưng với 2 chúng tôi thì không có như vậy.
M: Hng…Ngay cả khi ở chung phòng trong khách
sạn, chúng tôi cũng sẽ thay phiên nhau đi massage. Khi tôi massage, Takamina
tẩy trang. Khi Takamina massage, tôi đi tắm. Tôi tắm xong rồi thì Takamina cũng
đã ngủ rồi, thế là tôi tắt đèn.
T: Không phải là quan hệ chúng tôi không tốt
đâu.
M: Được rồi, lược qua đoạn đó đi.
T: Ừ, ừ. Xin lỗi
M: Điều đó đúng đó.
T: Đúng vậy.
Tiết lộ nào! Sự thật chưa được biết tới trong lúc công
bố việc tốt nghiệp
M: Tôi nghĩ Takamina là người ngố nhất.
T: Thật sự thì tôi chậm tiêu lắm. Thật đó.
M: Nhưng khôn khéo không phải là thứ quan
trọng nhất trong cuộc sống. Tôi nhận ra điều đó khi gặp Takamina.
T: Những trải nhiệm trong thực tế khi gặp phải
khác với khả năng tiếp thu mà.
M: Và cậu cũng học được cả mớ từ manga nhỉ
*cười*
T: Nhờ manga thôi đó *cười*. Mà cậu có đọc
đâu?
M: Hiếm lắm.
T: Cũng phải thôi. Cậu chả đam mê thứ gì cả mà.
M: Tôi không phải dạng có niềm đam mê đặc biệt
với thứ gì đó. Nhưng Takamina lại có thể theo đuổi một thứ suốt luôn.
T: Nếu Atsuko kiếm thấy thứ gì đó thú vị hơn,
cô ấy sẽ thay đổi dễ dàng, nhưng tôi thì không.
M: Đó là bởi vì Takamina quá cố chấp. Thậm chí
với cả bản thân. Một khi đã nói ra rồi, cậu cứ nhất quyết làm bằng được.
T: Đúng vậy.
M: Nhưng chúng ta vẫn có điểm chung đó. Dù là
thân thiết với thành viên nào trước đi nữa, chúng tôi cũng không để bụng.
T: Đúng, mấy cô thì thường để tâm mấy vụ đó
lắm. Tụi này lại không.
M: Chúng tôi gặp nhau khi muốn gặp, gọi điện
khi có chuyện muốn nói. Không câu nệ hiện giờ bạn đang thân với ai cả. Như,
người cùng chí hướng nhỉ.
T: Giống vậy.
M: Gần như ai trong AKB cũng thế, có chúng tôi
là ngoại lệ thôi.
T: Mà khi đã nói thì chúng tôi nói rất nhiều.
Gần đây chúng tôi còn báo cáo tình trạng cho nhau nghe nữa. Khoảng 1 năm trước,
chúng tôi đã trao đổi những suy nghĩ trong công việc và việc tốt nghiệp.
M: Lần đó chúng ta đã nói rất nhiều.
T: Còn nhớ lúc cậu bảo mình là đang suy nghĩ nên
tốt nghiệp lúc nào không?
M: Mình đã cười.
T: Đúng, cậu đã cười *cười*. Khi cùng nhau đi
ăn tối 1 năm trước… cậu ấy đã nói “Mình có việc muốn nói với cậu”. Gian nhất
là, cái cô này đã cười khi nói điều đó! Vì cậu đã nói mình với nụ cười đó, cho
nên mình cũng chỉ có thể trả lời: “Mình biết rồi” thôi.
M: Mình khá vui đó.
T: Nhìn cậu lúc đó mình đã không kiềm được
nước mắt.
M: Takamina khóc là một điều đặc biệt.
T: Trước đó cũng đã từng nghe cậu nói muốn tốt
nghiệp “một ngày nào đó”. Thay vì cảm thấy bị sốc, tớ lại có suy nghĩ: “Cuối
cùng đã tới rồi sao?”.
M: Cậu đã khóc khi nói: “Cũng tốt”.
T: Hm…Mình không ngăn cản vì quá hiểu cậu rồi.
M: Với cá tính của mình thì dù cậu có cố gắng
đến mấy cũng không thể thay đổi được đâu.
T: Ừ… Giờ mình nhớ rồi! Atsuko đã chơi xấu tôi
ngay từ bài đầu tiên trong buổi diễn đầu tiên của SSA Concert nha!?
M: Oh, cái đó hả, vẫn còn nhớ sao.
T: Sao quên được! Lần đầu
chứng kiến bộ mặt thật của Sado Atsuko mà!
Flying Get tạo ra sự hỗn
loạn
M: Khúc mở màn của ngày diễn đầu tiên, khi
đang chiếu VTR về thông báo của Tokyo Dome Concert.
T: Chúng tôi theo sân khấu được hạ dần từ trần
xuống và sắp biểu diễn bài “Give Me Five”. Khi mọi người chú ý xem VTR, chúng tôi
chuẩn bị trên sân khấu.
M: Mọi người nắm tay nhau và cực hào hứng cho
màn mở đầu show diễn.
T: Lúc tôi nắm tay Atsuko, ánh mắt chúng tôi
chạm nhau. Nhưng bỗng cậu ấy tránh ánh mắt của tôi rồi sau đó lại quay lại
nhìn tôi. Tôi nghĩ: “Cậu ấy muốn gì vậy?...”, nhưng rồi cậu ấy chỉ cười,
“Takamina, đây sẽ là lần cuối cùng”. “Eh? Cái gì vậy nè? Tốt nghiệp sao!? Không
đâu, mình chưa hề nghe mà! Dù có nói trước đây lâu rồi, nhưng mà, chờ đã!!”
M: Hoang mang cực độ ha?
T: Đương nhiên! Mình cũng không thể nói cho
các thành viên khác nữa.
M: Cậu ấy trông sắp khóc tới nơi mà nói: “Đừng
có tuyên bố trước buổi diễn nhé”
T: Phải nói vậy chứ sao! Sau đó Atsuko cười
nhăn cả mũi nói “Bye bye”. Khán giả vô cùng hào hứng vói thông báo TDC, trong
khi tôi vô cùng hoang mang. “Wuaahh~ Mình chưa có nói cái gì hết, phải làm gì
đây!?”. Tôi vẫn đang bối rối thì buổi diễn đã bắt đầu.
M: Hahaha, vui lắm luôn.
T: Thật là, S Atsuko rất là xấu. Uhuuu…
M: Nhưng trước ngày diễn thứ 3, mình đã
nói rõ ràng rồi mà nhỉ?
T: Sau cái ngày đầu tiên, tôi chẳng nghe lời
giải thích nào từ Atsuko cả, nhưng khi buổi diễn ngày 2 kết thúc, cậu ấy đã nói
“Mình sẽ thông báo tốt nghiệp hôm nay” sau buổi diễn tập cho ngày diễn thứ 3.
M: Cậu ấy chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ nói:
“Mình sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng hơn”.
T: Sau vụ việc ngày diễn đầu, tôi đã có sự
chuẩn bị trước. Tôi chỉ băn khoăn: “Cậu ấy thật sự có thể thông báo trước từng
ấy người không?”.
M: Mình đã có sự chuẩn bị sẵn rồi. Tất nhiên
vẫn còn vướng mắc, “Mình sắp nói rồi?” trong tâm trí.
T: Khi buổi diễn bắt đầu cho đến lúc cuối
cùng, phần encore, hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
M: Thông báo về công ty quản lý của một số
thành viên.
T: Bởi vậy tôi cũng lo, không biết Asuko có
tìm được thời gian thích hợp không? Mà mình cũng cảm thấy cậu cũng đang tìm
thời điểm thích hợp. Sau đó tôi nghĩ: “Bài Aitakatta cuối cùng sẽ bắt đầu, có
lẽ nên chậm lại…”
M: Rồi tôi nghĩ, “Đến lúc rồi”, sau đó tôi
phát biểu!
T: Cậu đã làm rất tốt… Atsuko.
M: Tuyệt ha~!
T: Đúng vậy…
M: Takamina khóc rồi *cười*
T: Đừng có trêu mình~!
M: Dễ thương quá đi, nhưng lần trước dễ thương hơn.
T: Hồi nào?
M: Lần mình đi uống bia với cậu ấy.
T: Ahhh~ Khi tụi này đi ăn trưa với staff.
Atsuko với tôi có uống một chút.
M: Rồi Takamina ôm bàn mà ngủ luôn.
T: Mình hả? Ngủ á?
M: Ừ, cậu chứ ai~ Takamina lúc đó dễ thương
lắm. Lúc đó chưa có về nhưng tôi vẫn gọi cậu ấy dậy: “Về thôi nào”, cậu ấy hơi
tỉnh lại rồi “Uhh Miao” xong lăn ra ngủ tiếp.
T: …Nhớ rồi. Khi mà mình thức rồi thì cậu lại
bảo, “Xạo đó, chưa có về đâu”.
M: Tôi đã lặp lại 3 lần như vậy *bật cười*
T: Đúng Sadism mà.
M: Ai bảo lúc đó Takamina dễ thương chưa từng
thấy chi.
T: Hehehe
Cái tiêu đề " flying get tạo ra sự hỗn loạn " là seo jậy ? tui đâu thấy jì fying get trong đây đâu nhở
Trả lờiXóaĐi hỏi đứa dịch wa eng, nó thế thì dịch thế thôi =)))))
Xóapost qua idol48vn đi bạn :)
Trả lờiXóathích cái khúc " we like an old married couple" :)), thiệt tình đọc xong có cảm giác như are they really dating ? :)) :))