Trans by KC
Source: acchan48
Maeda Atsuko x Itano Tomomi, “Mối quan hệ giữa cậu và tớ”
(trích trong Maeda Atsuko Memorial PB "Acchan")
“Cuộc nói
chuyện theo ‘my pace’ của 2 con người giống nhau
“Mối quan hệ
giữa cậu và tớ”
Cả hai đều
ghét từ bỏ và cũng từng trải qua rất nhiều thất bại
Mặc dù họ như
2 vì sao khác nhau nhưng cả hai đều hi vọng có thể tỏa ra cùng một màu ánh sáng.”
“Lời hứa hẹn cùng Sushi” đã gắn kết 2 con người
này với nhau?
T:
(Nhìn vào chồng photobook cũ) “AKB48 là về Takahashi Minami”, tớ hiểu rồi~ Yuko
thì “Cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể”. Thật sự thì chị ấy làm việc rất chăm chỉ.
Sashi thì… “Phép màu” à? Cái này thì không hiểu nổi (cười). Tất cả mấy câu này
đều từ Akimoto-sensei nhỉ~ Thú vị thật!
A:
Tomo, đừng nói với tớ đây là lần đầu cậu xem mấy cái này nha?
T:
Ừm, cậu cũng có một cuốn chứ?
A:
Tớ nghĩ chắc họ sẽ làm cho tớ một cuốn kiểu vậy.
T:
Nếu để tớ đặt một câu, có lẽ sẽ là “AKB48 là “Tuổi trẻ” của Maeda Atsuko!”. Hừm,
cái nào hay hơn nhỉ.
A:
Tomo, cậu trông dễ thương thật ấy (cười).
T:
Gì cơ~ (cười). Bỏ qua chuyện đó đi, cậu có nhớ không? Lần đầu chúng ta nói chuyện
với nhau ấy. Tớ cũng có viết trong thư chúc mừng sinh nhật cậu rồi. Tớ nhớ đó
là vào buổi học khoảng 4 ngày sau audition. Chúng ta đã đi cùng chuyến tàu về
nhà.
A:
Lúc đó, chúng ta luôn về nhà từ ga Akihabara nhỉ.
T:
Tuy nhiên, Atsuko và tớ lại luôn đi cùng chuyến mới hay chứ. Chúng ta ngồi
kế nhau, nhưng lại chẳng bao giờ nói chuyện và cậu thì luôn cúi đầu cực thấp
luôn (cười).
A:
Thời điểm đó, tớ không đặc biệt thân với ai hết.
T:
Trông cậu có vẻ ngoan ngoãn.
A:
Trông ảm đạm thì đúng hơn.
T:
Cậu hay mặc đồng phục ở trường đến các buổi tập, váy thì cực dài, vậy mà còn để
mái thẳng nữa chứ (cười).
A:
Cậu thì trái ngược hoàn toàn, ngay từ những ngày đầu trông cậu đã rất tuyệt rồi.
T:
Đó là lí do tớ nghĩ nếu mình không đi bước đầu thì cậu sẽ chẳng bao giờ nói chuyện
với tớ cả. Vì vậy mà tớ bắt đầu mở lời và hỏi rằng, “Tớ nên gọi cậu sao đây nhỉ?”
A:
Cậu nghĩ xa vậy đó hả. Nhưng thật ra thì, tớ chẳng suy nghĩ gì hết á (cười).
T:
Có gì không tốt sao? Đó mới là Atsuko. Nhưng giờ thì trông cậu ‘mốt’ lắm rồi.
Cũng đã có thể trò chuyện với nhiều người khác nhau, cậu thật sự rất tuyệt.
A:
Chúng ta luôn có mối quan hệ rất tốt nhỉ, cậu có biết tại sao không?
T:
Có phải bởi vì lí do đó không? Bởi vì chúng ta đã ăn “Lời hứa hẹn cùng Sushi”!
A:
Chính xác (cười). Đó là lần đầu chúng ta ăn 1 chầu sushi ‘khủng’ vậy. Nào là
bào ngư, cá ngừ, sò rồi cá cam vàng.
T:
Cá thu nữa.
A: Mà không chỉ về sushi thôi đâu, mà còn cả một câu chuyện thú vị đằng sau nó nữa há?
T:
Cứ như phim tài liệu.
A:
Tớ nhớ là khoảng 2-3 tuần sau khi nhà hát mở cửa.
T:
Chúng ta về nhà bằng xe bus, mặc dù đã tới trạm rồi, nhưng chỉ có Atsuko và tớ
là lộ ra bản tính trẻ con và không chịu xuống xe.
A:
Chúng ta đã khóc, “Nếu về nhà, thì sẽ nhanh thôi là đến ngày mai rồi.”
T:
Mới 14 tuổi mà. Sau giai đoạn học kết thúc, rồi nhà hát chỉ mới mở cửa nên rất
ít khán giả, lịch trình thì cực khổ, rồi chúng ta còn phải đến trường nữa. Do quá mệt
mỏi, cuối cùng ‘nổ tung’ luôn.
A:
Cứ ngồi đó khóc suốt và không chịu rời khỏi xe bus, cuối cùng thì họ phải
đưa chúng ta đến công ty quản lý của AKB.
T:
Staff còn nói, “Hai đứa nhóc này không chịu về nhà” nữa (cười). Sau đó,
Nishiyama-san và Togasaki-san tới công ty hỏi, “Sao hai đứa khóc dữ vậy?”, và rồi ngồi
lắng nghe nỗi lo của hai đứa mình.
A:
Do nghĩ staff và người lớn rất là đáng sợ nên đâu dám xin lời khuyên
gì đâu.
T:
Đó là lần đầu chúng ta nói chuyện với họ nhỉ. Rồi sau đó, mấy staff đặt sushi
cho tụi mình. (Ra dấu bằng tay) Nhiều cỡ này nè.
A:
Ừm, nguyên một hộp gỗ rõ bự và trông có vẻ khổng lồ so với đám học sinh lớp 8
như tụi mình.
T:
Có nhiều loại cá còn chưa thấy bao giờ nữa là. Sau khi ăn xong thì nín khóc
luôn.
A:
Không cần đợi lâu há.
T:
Và được bảo rằng, “Nếu các cháu cố gắng hơn nữa thì những điều tốt đẹp chắc chắn
sẽ tới.”
A:
Ừm. Và nó rất ngon (nói tới nói lui cũng way về vụ ăn). Chúng ta vừa ăn vừa nói, “Ngày mai sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa”, phải vậy không?
T:
Ừm, hứa sẽ cố gắng hơn. Đó là “Lời hứa hẹn cùng sushi’… Ể? Mà sao nghe có vẻ không ổn
lắm.
A:
Tớ nghĩ nên gọi là câu chuyện của “2 kẻ làm việc chăm chỉ suốt 7 năm vì
sushi” thì hay hơn á.
T:
Hahaha. Thiệt không thể nào mà để 2 con người này (Tomo & Acchan) kể mấy
chuyện kiểu này được nhỉ.
A:
Chính xác (cười).
Khiến mọi chuyện rõ ràng vì chúng ta là bạn
thân
Tình bạn dẫn đến ước mơ
A:
Tớ nghĩ đối với công việc, Tomo và tớ có thái độ tương tự nhau. Cả hai đều mang
đến cho người khác cảm giác “Chúng tôi muốn làm theo cách này”, nếu không thể
thực hiện được thì sẽ cảm thấy rất áp lực.
T: Có thể bởi
vậy nên bất kì lúc nào có chuyện bực mình, tớ đều nhìn sang bên cạnh và thấy
Atsuko cũng đang khó chịu như vậy (cười). Nói cách khác, chúng ta đều hành động y như
nhau nếu đang căng thẳng. Cả hai đều dễ xúc động.
A:
Cả hai cũng đều ‘my pace’ (cười).
T: Đó là lí
do vì sao trong số các thành viên có lẽ cậu là người tớ trò chuyện nhiều nhất
về chuyện liên quan đến công việc.
A:
Thật vậy. Cậu luôn nói kiểu như, “Tớ có thể làm điều này trong 1 năm nữa.”
T: Cậu cũng
nói vậy mà. Ban đầu, cậu bảo, “Tớ muốn đóng trong một bộ phim”, rồi sau đó cậu
thật sự đóng phim, tớ nghĩ cậu thật tuyệt.
A:
Cậu cũng vậy thôi. Cậu nói muốn làm việc chăm chỉ hơn để có thể ra solo.
Sau đó cậu có solo debut, tớ chỉ có thể “Ồ”. Cậu còn là người đầu tiên solo ở AKB nữa
chứ.
T: Cậu đã cực
kì hạnh phúc cho tớ, tớ cũng vậy. Cậu cũng hát bài hát của tớ khi đi karaoke, phải
không nào?
A:
Lúc đầu, tớ không để ý lời bài hát lắm.
T: Và sau khi
solo debut của cậu được ấn định, tớ là người đầu tiên cậu thông báo nhỉ?
A:
Đúng vậy.
T: Tớ đã rất
vui.
A:
Khi nghe Akimoto-sensei bảo tớ sẽ có solo debut, tớ đã nghĩ tới cậu… Kể từ khi
gia nhập AKB, cậu luôn mong muốn trở thành nghệ sỹ solo và cậu đã làm được rồi.
Cậu cũng làm việc rất chăm chỉ. Cậu đi luyện giọng nè, rồi
còn tới lớp dạy nhảy. Lúc đó, có thành viên nào tới rủ đi ăn, cậu đều nói
“Xin lỗi” rồi từ chối họ, cậu cứ miệt mài tập thôi. Tớ đã dõi theo tất cả những
điều này. Nhưng thậm chí có thể solo, tớ cũng có chút sợ là cậu sẽ bị tổn
thương. Ước mơ của tớ là trở thành diễn viên, hoàn toàn khác với Tomo, nên tớ
nghĩ mình nên nói điều này cho cậu biết.
T: Cậu thật sự
nghĩ về tớ nhiều nhỉ… Nếu tớ nghe từ ai khác rằng Atsuko sẽ có solo debut, có lẽ
tớ sẽ hiểu lầm. Bởi vì từ nhiều năm trước, chúng ta đã nói rằng tớ sẽ trở thành
nghệ sỹ solo, còn Atsuko sẽ là diễn viên mà.
A:
Đúng là vậy. Vì vậy tớ đã nghĩ chắc cậu sẽ bị shock.
T: Nhưng đúng
là hiếm khi có dịp thấy Atsuko vụng về của chúng ta có những lo lắng kiểu này
nha (cười).
A:
Có lẽ khá kì cục khi nói ra điều này, nhưng với tớ, nó rất quý giá (cười). Và
cũng tự nhiên thôi mà. Cậu có biết tại sao không?
T: Sao cơ? Tớ
không biết.
A:
Vì cậu còn vụng về hơn cả tớ nữa.
T: Ể~? Cái đó
là ý gì đây?
A:
Tớ cũng vậy thôi, luôn cảm thấy có lỗi vì quá vụng về và bị hiểu lầm cho đến tận
bây giờ, nhưng về khoản này, tớ không bằng cậu đâu. Bởi vậy, Tomo là người vụng
về nhất nhóm.
T: Không,
không thể nào, người đó phải là Maeda Atsuko~
A:
Phải là Itano Tomomi mới đúng~ (cười). Mặc dù Tomo luôn mang cho người khác cảm
giác không thân thiện, nhưng thật sự cậu là người cực tốt, rất cool
nhưng cũng rất nhiệt tình. Nhưng do cậu quá ngại ngùng nên người khác mới hiểu
lắm thôi. Đúng là một cô gái vụng về mà.
T: Mặc dù khá
là ngượng khi nghe nói vậy, lại còn từ cậu nữa. Tuy nhiên, nhờ nó mà tớ có được
sự quan tâm quý báu của cậu thì tớ chấp nhận (cười).
A:
Sau khi tớ tốt nghiệp, cậu có thể giữ nó (vụng về) làm của riêng rồi.
T: Thôi đủ rồi,
tớ không cần đâu (cười).
Bạn bè thời thơ ấu đều không thích từ bỏ
A:
Mối quan hệ giữa Tomo và tớ là dạng gì nhỉ?
T:
Chị em chăng?
A:
Không, không phải đâu.
T:
Hay bạn bè thời thơ ấu cùng lớn lên bên nhau?
A:
Chính là vậy, như bạn bè thời thơ ấu!
T:
Thật sự là vậy nhỉ. Chúng ta luôn bên nhau suốt 7 năm qua, kể từ khi mới 14 tuổi,
như bạn bè thời thơ ấu ấy.
A:
Chúng ta cũng chẳng thay đổi gì so với những ngày đầu. Mặc dù không thích đầu
hàng, nhưng chúng ta cũng không thể hiện nó tốt lắm, vì vậy áp lực cứ chất chứa
trong lòng, cho đến một ngày tất cả bộc phát ra hết. Chúng ta vẫn vậy kể từ vụ
sushi 7 năm trước.
T:
Thỉnh thoảng tớ cũng chẳng thích tính cách này đâu, nhưng giờ tớ đã hiểu được nó rồi.
Nếu mọi thứ bộc phát ra, chúng ta lại có thể được ăn sushi (cười).
A:
Chính xác. Tính ra vụng về cũng lợi ghê ha (cười).
Với 7 năm, tớ có thể làm mọi thứ!
T:
Tớ đã nghĩ nếu cậu ở lại AKB, cậu vẫn có thể nhận được nhiều lời mời đóng film. Tuy nhiên, những công việc khác ngoài diễn xuất sẽ chiếm hết thời gian của
cậu mất. Nếu tốt nghiệp, cậu sẽ có thời gian để mài dũa kĩ năng diễn xuất,
nhưng ngược lại sẽ không còn gắn liền với cái tên AKB nữa, cậu chỉ có thể dựa
vào tên của chính mình để chiến đấu với nó thôi. Vậy cậu sẽ chọn cái nào? Cái này
không phải kiểu đánh cược đâu nha. Chúng ta đều biết khó khăn đến mức nào để đưa ra
quyết định như vậy, nên cậu thật sự phải xác định rõ ràng.
A:
Bởi vì Tomo và tớ luôn nghĩ về việc làm sao để làm tốt nhất ở đây và rồi sau đó
mới đi bước kế tiếp để đạt được ước mơ của mình kể từ khi chúng ta gia nhập AKB
mà.
T:
Bởi vì đó là concept của AKB. Một bước đệm để đưa ta đến ước mơ.
A:
Bởi vì Tomo có chung ý nghĩ với tớ, nên cậu luôn hiểu tớ nhỉ. Và xin lỗi cậu vì
ngày tớ tuyên bố tốt nghiệp, tớ đã không nói cho cậu biết trước…
T:
Không sao, tớ hiểu mà. Tớ cũng từng nghe nói cậu muốn tốt nghiệp sớm. Khi cậu thông
báo điều đó, tớ cảm thấy hạnh phúc thay cho cậu.
A:
Cám ơn cậu.
T:
Tớ nghĩ cuối cùng tương lai của AKB đã được mở rộng rồi.
A:
Ể, đây là lần đầu tớ được nói vậy á.
T:
Với những kouhai muốn trở thành diễn viên thì đã có thể nhìn ra bước tiếp theo
nên làm gì. Thật sự rất tuyệt. Mặc dù bản thân Atsuko vẫn còn rất nhiều điều
lo lắng.
A:
Không thể chối là tớ không lo gì hết, nhưng hầu hết vẫn là cảm giác hạnh
phúc vì tớ có thể toàn tâm toàn ý tập trung cho vai trò này.
T:
Tốt quá, thật đấy.
A:
Cuối cùng bây giờ tớ có thể trở thành diễn viên năm nhất rồi. Bởi vì vẫn còn là
người mới nên tớ hiểu sẽ không suôn sẻ đâu.
T:
Sau khi nghe cậu nói vậy, giờ thì tớ thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Không phải muốn lặp
lại lịch sử AKB hay gì, nhưng chúng ta đã trải qua 7 năm, bắt đầu từ con số 0, nên
giờ một lần nữa với cách thức như vậy, tớ ước cậu có thể trở thành một diễn viên độc
lập, còn tớ sẽ trở thành nghệ sỹ solo.
A:
Cả hai chúng ta đều có lòng tin vào nó mà nhỉ. Tự cảm thấy mình có thể thực hiện
được điều đó trong vòng 7 năm tới. Mặc dù có thể chỉ là ảo tưởng thôi.
T:
Tớ không nghĩ nó chỉ là ảo tưởng đâu. Cậu có thể làm được mà. Tớ tin cậu có thể đạt
được điều đó. Vì vậy, đừng lo lắng điều gì hết, chỉ cần theo đuổi những gì cậu mong
muốn, và tớ ước cậu có thể sống thật tự do, đó là những gì tớ nghĩ đấy. Cố gắng hết
sức nha! Và tớ cũng sẽ không để thua cậu đâu.
A:
… Cám ơn cậu (cười).
T:
Cậu cười vậy là sao~?
A:
Xin lỗi (cười). Tớ hạnh phúc quá thôi. Tớ thật sự rất thích cái đam mê của cậu ấy.
T:
Thật hả~ … Ngượng quá đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét